Hồ Nguyên Trừng
Thái tá», con cả Hồ Quà Li, anh Hồ Hán Thương, không rõ năm sinh, năm mất, tá»± là Mạnh Nguyên, hiệu Nam Ông
ChÃnh ông có ý nhưá»ng ngôi cho em, nhưng anh em vẫn có Ä‘iá»u bất hòa. Hồ Quà Li thưá»ng khuyên anh em ông:
"Thiên giả phú, địa giả tải,
Huynh đệ nhị nhân như hà bất tương ái?
Ô hô! ai tai hỠca khảng khái"
Dịch:
Trá»i thì che, đất thì chở,
Anh em ngưá»i sao chẳng niá»m nở
Ô hô! xót thay chù lá»i ca trăn trở!
(Vì biết chuyện và đem lá»i răn trên đây truyá»n cho thiên hạ biết, viên cáºn thần Nguyá»…n Ông Kiá»u bị Quà Li giết)
Vá» trước, khi phụ thân ông láºt đổ nhà Trần, dưới triá»u Trần Thuáºn đế, ông phụ trách Thượng Lân tá»±-má»™t quan thá»± chuyên xét xá» việc ngục tụng mà các Ä‘á»i trước gá»i là Viện Äăng văn kiểm pháp. Năm Ká»· mão 1399, Ä‘á»i Trần Thiếu đế, ông giữ chức Tư đồ
Nhà Hồ dá»±ng lên, ông giữ chức Tả tướng quốc. Mặc dù bá» ngoà i tỠý thần phục nhà Minh, nhưng ông, cha và em ông vẫn nghÄ© cách chống đối, cá»§ng cố chá»§ quyá»n độc láºp. Thá»i thế không thuáºn lợi, rốt lại đến ngà y 12-5 âm lịch, Äinh hợi 1407, cả ba cha con ông và ngưá»i cháu là Hồ Nhuế (con Hồ Hán Thương) Ä‘á»u bị quân Minh bắt giải vá» Kim Lăng (Nam Kinh, Trung Quốc)
Minh Anh tông dùng ông giữ chức Tả thị lang bá»™ Công, ChÃnh nghị đại phu tư trị doãn. Lại nữa, vua Minh không thừa nháºn gia đình ông là dòng dõi Ngu Thuấn, bắt phải đổi há» khác, ông đổi lại là Lê Trừng
Sống cảnh lưu đà y ở nước ngoà i, ông có sáng chế súng thần công, loại trá»ng pháo khiến Trung Quốc được tiếng là phát minh khà giá»›i chiến tranh
Ông cÅ©ng soạn quyển Nam Ông má»™ng lục, gồm 19 tá», 31 tiểu phẩm. Sách có gÃa trị phần nà o để bổ sung cho văn há»c và sá» há»c Ä‘á»i Là - Trần: Tâm trạng ông vẫn gói gém Ãt nhiá»u và o đấy, nói tốt cho các nhân váºt đáng khen ngợi cá»§a dân tá»™c ta
Bà i tá»±a Nam Ông má»™ng lục do chÃnh ông đỠra, như sau (Bản dịch): Sách luáºn ngữ từng nói: "Trong cái xóm mưá»i nhà , thế nà o cÅ©ng có ngưá»i trung tÃn như Khâu nà y váºy", huống hồ nhân váºt cõi Nam Giao từ xưa đã đông đúc, lẽ nà o vì nÆ¡i hẻo lánh mà vá»™i cho là không có nhân tà i! Trong lá»i nói, việc là m, trong tà i năng cá»§a ngưá»i xưa có nhiá»u Ä‘iá»u khả thá»§, chỉ vì qua cÆ¡n binh lá»a, sách vở cháy sạch, thà nh ra những Ä‘iá»u đó bị mất mát cả, không còn được ai nghe, há chẳng đáng tiếc lắm sao? NghÄ© tá»›i Ä‘iểm nà y, tôi thưá»ng tìm ghi những việc cÅ©, nhưng thấy mất mát gần hết, trong trăm phần chỉ còn má»™t hai bèn góp lại thà nh má»™t táºp sách đặt tên là Nam Ông má»™ng lục, phòng khi có ngưá»i Ä‘á»c tá»›i! Má»™t là để biểu dương các mẫu việc thiện cá»§a ngưá»i xưa, hai là để cung cấp Ä‘iá»u má»›i lạ cho ngưá»i quân tá», tuy đóng khung trong vòng chuyện vặt, nhưng cÅ©ng là để góp vui cho những chuyện vui
"Có kẻ há»i tôi rằng: "Những ngưá»i ông chép Ä‘á»u là ngưá»i thiện, váºy thì trong các truyện bình sinh ông nghe thấy, lại chẳng có truyện nà o bất thiện ư?" Tôi trả lá»i há» rằng: "Chuyện thiện tôi rất mê nghe, nên có thể nhá»› được, còn chuyện bất thiện thì không phải là không có, chẳng qua tôi không nhá»› đấy thôi". Há» lại há»i: "Sách lấy tên là má»™ng, ý nghÄ©a ở chá»— nà o?" Tôi trả lá»i: "Nhân váºt trong sách, xưa kia rất phong phú, chỉ vì Ä‘á»i thay đổi, dấu tÃch hầu như không để lại, thà nh ra còn má»—i má»™t mình tôi biết chuyện và kể lại mà thôi, thế không phải má»™ng là gì? Các báºc đại nhân quân tá» có thấu cho chăng? Còn hai tiếng Nam Ông thì chÃnh tên có chữ, cá»§a Trừng tôi váºy."
|
|